Cựu sinh viên

TRỞ LẠI VỚI KÝ ỨC THỜI SINH VIÊN

"Những tháng ngày sinh viên là quãng thời gian đẹp nhất trong tôi, quãng thời gian ấy tuy có nhiều khó khăn, vất vả nhưng tôi đã sống với trọn vẹn tuổi trẻ của mình"

Writen by: Thu Huyền_K48ĐVT_TNUT

        Những tháng ngày sinh viên là quãng thời gian đẹp nhất trong tôi, quãng thời gian ấy tuy có nhiều khó khăn, vất vả nhưng tôi đã sống với trọn vẹn tuổi trẻ của mình. 5 năm học tập dưới mái trường Đại học kỹ thuật công nghiệp Thái Nguyên với biết bao kỉ niệm, vui có, buồn có, nhưng đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc ấm áp của những năm tháng cùng sống, cùng học tập và trưởng thành dưới mái trường thân yêu này. Khoảng thời gian ấy tuy không dài so với một đời người, nhưng cũng đủ để in dấu vào lòng người những bài học của cuộc sống, sâu sắc và đáng quý. Và giờ đây, khi đã là một tân kỹ sư, làm việc ở một môi trường mới, cuộc sống mới nhưng kí ức thời sinh viên và những tháng ngày tuổi trẻ ấy sẽ vẫn mãi vẹn nguyên trong tôi.

 

Kỷ yếu đại gia đình K48ĐVT

***

Sao gặp nhau lại cứ phải chia tay?

Con tàu đến rồi đi nhanh quá đỗi

Sân ga cô đơn tự mình không hiểu nổi

Tháng năm vơi đầy... nỗi nhớ, niềm thương.

 

Bao nhiêu năm sống dưới mái trường

Trong tình thương thầy cô, bạn mến

Bao nhiêu năm? Cứ tưởng dài vô hạn

Đã hết rồi... nhanh quá... thời gian...

        Cổng trường mở ra rồi khép lại, đón và đưa lớp lớp thế hệ sinh viên nhập học rồi ra trường, mang theo những thành quả của ước mơ mà mỗi người đã ấp ủ cho vào hành trang để cùng họ lớn lên trên giảng đường đại học. Và tôi – một sinh viên K48 Điện tử Viễn Thông cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Khi mà phải rời xa mái trường mà tôi đã gắn bó để nhường chỗ cho những thế hệ mới với những con người mới. Trong tôi lắng đọng những suy tư của một người thanh niên trẻ, một sinh viên mới rời ghế nhà trường để bước vào những thử thách mới đầy khó khăn nhưng cũng không kém phần thú vị của cuộc đời.

        Trong cái se lạnh của tiết trời Thái Nguyên - Thủ đô gió ngàn, những kỷ niệm dưới mái trường Đại học kỹ thuật công nghiệp Thái Nguyên sống lại trong tôi – như muốn nhắc nhở tôi về một mái trường thân yêu, gần gũi, ấp áp đã giúp tôi nuôi lớn ước mơ, hoài bão của mình.

         Có thể nói “duyên số” đã đưa tôi đến với kỹ thuật, một cô gái đam mê nghệ thuật như tôi lại chọn ngành khô khan như kỹ thuật,  bởi lẽ tôi luôn thích sự thú vị, đối mặt với thách thức của cuộc sống, và tình cờ tôi tìm thấy được những yếu tố này trong ngành kỹ thuật qua một người bạn, ngành đòi hỏi sự khéo léo, tỉ mỉ, và rèn cho tôi sự mạnh mẽ, phát triển khả năng sáng tạo của mình. Ước mơ trở thành một sinh viên của trường Đại học kỹ thuật công nghiệp Thái Nguyên xuất hiện hơn năm năm về trước – từ ngày tôi còn là một học sinh cấp ba. Con đường dẫn tôi đến với ngôi trường này cũng nhiều khó khăn, nhưng bằng chính những nỗ lực của mình mà tôi đã được đền đáp xứng đáng. Cổng trường Đại học kỹ thuật công nghiệp Thái Nguyên đã rộng mở đón chào tôi lần đầu tiên trong một ngày tháng tám, khi tôi chính thức cầm trên tay giấy báo trúng tuyển của trường. Ngày đó thật đáng nhớ, đánh dấu sự thành công ban đầu của tôi trong nỗ lực biến ước mơ trở thành sinh viên khoa Điện tử của Đại học kỹ thuật công nghiệp Thái Nguyên thành sự thật.

          Tôi nhớ thời sinh viên của mình da diết, nhớ bạn bè và thầy cô đến nao lòng. Tôi nhớ ngôi trường ấy, nơi đã in dấu cả một thời tuổi trẻ của tôi và bao nhiêu thứ cảm xúc cứ thế lại ùa về, nguyên vẹn như vừa mới hôm qua. Nhớ từng dãy nhà, nhớ từng bậc hành lang trên lối đi. Nhớ xiết bao buổi đầu tiên bỡ ngỡ bước chân vào cổng trường Đại học, lòng tôi đan xen biết bao cảm xúc, vừa hân hoan trong niềm vui của một tân sinh viên trước một chân trời mới của tri thức, vừa lo lắng sợ sệt không biết cuộc sống sắp tới nơi thành thị sẽ như thế nào…Nhưng rồi, tất cả cảm xúc ấy cũng trôi qua nhường chỗ cho những tiếng cười khi mà tôi được trực tiếp gặp mặt, giao lưu với các Thầy cô và các bạn sinh viên khoa Điện tử. Buổi gặp mặt với những tiết mục văn nghệ đầy sôi nổi và quan trọng nhất là những thông tin giới thiệu của các anh chị khóa trước về ngành nghề tôi đang theo học cũng như cơ hội làm việc sau khi ra trường. Hình ảnh các thầy cô, anh chị khóa trước giới thiệu chào đón sinh viên của ngành Điện tử Viễn Thông hiện rõ trong ký ức của tôi. Tất cả những gì thầy cô giới thiệu đã mang đến cho tôi một cái nhìn tổng quan và niềm đam mê về ngành mình đang theo học. Tôi cảm thấy tự hào vì đã chọn cho mình được một ngành học ý nghĩa và thực tế, từ đó, tôi càng tự tin hơn về tương lai của mình và tự nhủ tôi sẽ biến những kiến thức trên giảng đường này trở thành những kiến thức ứng dụng thực tế hữu hiệu để phục vụ cho công việc của mình sau này và cho cả cộng đồng.

          Nhớ lắm những ngày học kỳ đầu tiên, những ngày đối với tôi thật  nặng nề, có lẽ vì tôi chưa quen với những phương pháp dạy và học mới ở bậc Đại học, và cũng bởi vì tôi phải tiếp xúc với những kiến thức hoàn toàn mới trong khi tôi chưa chuẩn bị được nền tảng. Nhìn những cuốn giáo trình tôi thốt lên “sao dày và nặng thế”!, lớp học thì quá đông,..Rồi lần đầu tiên sống xa nhà, những hình ảnh về gia đình luôn hiện lên trong tôi, nỗi nhớ nhà, nhớ quê luôn luôn thường trực trong lòng. Kỳ đầu tiên với kết quả không như tôi mong đợi đã làm cho tôi lo lắng. Tôi tự đổ lỗi cho nhà trường vì chương trình và nội dung học không cuốn hút mà quên mất rằng chính tôi đã không thực sự cố gắng và chú tâm vào học tập cho thực chất. Và rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra khi bạn bè xung quanh tôi ai cũng học tốt và đạt thành tích cao. Khi đó tôi tự hứa với lòng mình phải gác lại những tình cảm cá nhân, không nên dành nhiều thời gian cho những người thân yêu ở nhà mà phải biết lấy họ làm động lực để cố gắng. Tôi quan niệm rằng, việc học là một việc nhẹ nhàng nhất, hãy nghĩ đến những người thân yêu ở nhà, họ phải làm lụng vất vả để cho mình có thời gian ngồi trên giảng đường này, vì vậy, hãy sống và học tập làm sao để không phụ lòng những hy sinh của gia đình dành cho tôi. Từ đó, tôi luôn nỗ lực trong từng công việc. Những lời tâm sự, động viên của thầy cô, bạn bè đã giúp tôi cố gắng nhiều hơn. “Mọi sự cố gắng đều được đền đáp xứng đáng”. Tôi cải thiện được kết quả học tập của mình, từ sinh viên có học lực khá tôi đã trở thành sinh viên loại giỏi.

Đại diện gửi lời cảm ơn đến Thầy cô trong lễ bế mạc bảo vệ đồ án tốt nghiệp khoa Điện Tử

          Nhớ lắm những ngày học trên giảng đường, những lúc mấy đứa cùng nhau ôn bài thâu đêm, nhớ những tháng ngày cùng nhau làm đồ án, đi thực tập, và những ngày chuẩn bị đồ án tốt nghiệp. Nhớ buổi lễ tốt nghiệp được nhận giấy khen, nhận bằng, gặp bạn bè đã gắn bó suốt những năm tháng đại học, những người đã bên cạnh qua những ngày đèn sách ôn thi, gọi nhau dậy đi học và gà gật với nhau trên lớp, những người cùng chơi cùng cười suốt 1 khoảng thời gian dài, thấy quý và yêu biết bao nhiêu. Ngày tốt nghiệp tôi đã khóc thật nhiều, tôi vốn là đứa hay khóc, và trước giờ phút của sự chia ly ấy tôi đã chẳng thể kìm nổi lòng mình. Đến khi cầm bằng trên tay vẫn bồi hồi nhớ lại những ngày đầu gặp nhau thế nào, chơi với nhau ra sao, nhìn nhau thay đổi qua năm tháng, và bối rối hơn khi không nghĩ vượt qua bao nhiêu khó khăn và cám dỗ mà tất cả đều đã tốt nghiệp được rồi!

           Những năm tháng dưới mái trường này, học tập và hoạt động hết mình, tôi không chỉ được  học những kiến thức về chuyên ngành, giúp tôi lập nghiệp mà thông qua các hoạt động đoàn, tình nguyện, văn nghệ …đã  đã giúp tôi trưởng thành vững vàng hơn rất nhiều. Và tôi nhận về trên đôi tay không phải chỉ là 1 tấm bằng, mà còn là bài học về làm người, về xã hội, về lễ nghi trật tự, về đối nhân xử thế, tình nghĩa cao quý, về cả những kỹ năng cần trang bị cho bản thân bớt phần nào những bỡ ngỡ khi bước chân ra đời lập nghiệp, vững vàng ý chí hơn trong xã hội phức tạp. Không thể nhớ nổi đã tham gia vào bao nhiêu hoạt động, tổ chức xã hội trong trường, không nhớ nổi đã dẫn bao nhiêu chương trình trong trường, cũng không thể nhớ hết bao nhiêu người bạn mới, những mối quan hệ mới từ khi tham gia hoạt động, có quá nhiều điều đã làm liên tục suốt thời gian đi học tại trường để nhớ được hết. Tấm bằng này quý giá, không thua kém gì tấm bằng tốt nghiệp đại học mà tôi được nhận.

Ngoài học tập chuyên môn, tôi còn được thầy cô tạo điều kiện nghiên cứu khoa học, được đại diện tham gia hội thảo Quốc gia năm 2017

 

Được tạo điều kiện phát triển niềm đam mê ca hát

           Bước đi của thời gian chẳng chờ đợi một ai, ngày nào đó tôi còn là tân sinh viên thật nhiều bỡ ngỡ, và giờ đây, sau bao nhiêu nỗ lực dìu dắt và truyền đạt kiến thức của các thầy cô, đặc biệt là các thầy cô ngành điện tử Viễn Thông và sự cố gắng của bản thân tôi, tôi cũng đã thực sự được trưởng thành cả về kiến thức lẫn kỹ năng, đã trở thành một cô kỹ sư nghiên cứu phát triển của công ty điện tử Samsung.

           Đến giờ phút này, ngẫm nghĩ lại suốt 5 năm thời sinh viên, thời tuổi trẻ đã trôi qua đầy bận rộn và ý nghĩa, đã làm được tất cả những điều mình muốn thử, học được rất nhiều điều cho mình, và cùng chung tay truyền ngọn lửa tốt đẹp về tuổi trẻ ấy đến với nhiều bạn trẻ xung quanh mình. Thấy hài lòng và không hối tiếc vì những gì đã làm được, tuổi trẻ của tôi đã trôi qua theo 1 cách tuyệt vời nhất, dám nghĩ, dám thử, dám hành động, thành quả thu được hoàn toàn xứng đáng với mình.

          Tôi đang và sẽ đón nhận những thử thách mới của công việc, của cuộc sống, đón nhận những kiến thức mới, những trải nghiệm mới. Thầy cô đã giúp tôi chuẩn bị hành trang bước vào đời, và sự thành đạt của tôi  trên bước đường sắp tới mới là sự trả ơn ý nghĩa nhất. Bởi lẽ, tôi có thể sẽ không làm được như thế này, không thu được nhiều như thế này, nếu không bước chân vào trường Đại học kỹ thuật công nghiệp Thái Nguyên, thật sự, cảm ơn ngôi trường này, cảm ơn Thầy cô, đặc biệt là Thầy cô ngành Điện tử Viễn Thông - những người cha, người mẹ thứ 2 của tôi, những người luôn tận tụy với học trò của mình, cảm ơn vì tất cả những gì mà Thầy cô đã dành cho chúng tôi, để chúng tôi mạnh mẽ hơn biết bao nhiêu, và để tôi được thành đạt như ngày hôm nay.

 

 

Niềm vui của Thầy trò tôi ngày trở lại trường

           Tôi luôn tự tin nói rằng “tôi tự hào là sinh viên Đại học kỹ thuật công nghiệp Thái Nguyên”, nơi này chính là cánh cửa mở ra cho tôi nhiều cơ hội. Là chìa khóa cho tôi đến với  thành công.

            Cuối cùng, tôi xin được gửi tới Thầy cô của mái trường mến yêu của mình lời hứa, rằng dù ở nơi đâu, làm bất cứ việc gì, tôi cũng sẽ luôn cố gắng để xứng đáng với thương hiệu sinh viên Viễn Thông - Trường Đại học kỹ thuật công nghiệp Thái Nguyên. Chúc các thầy cô giáo cán bộ công nhân viên nhà trường sức khỏe và công tác tốt để xây dựng trường ngày càng phát triển. Cũng xin được gửi một lời chúc đến các em năm thứ nhất, năm thứ hai, năm thứ ba hãy học tập tốt, hãy trân trọng những ngày tháng được sống dưới mái nhà chung này các em nhé!

           Tạm biệt ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi tôi được sống những tháng ngày xanh nhất của đời sinh viên, sôi nổi nhất của tuổi trẻ. Nơi đó, tôi được sống với chính niềm đam mê của mình.

Có một thời như thế đã qua đi

Dẫu có muốn không bao giờ trở lại

Xin đừng quên buổi đầu lưu luyến ấy

Đời sinh viên không trở lại 2 lần!

 

Có một thời sẽ sống mãi trong tôi

Dẫu kỷ niệm dần trôi theo năm tháng

Mọi buồn vui đi vào quên lãng

Tôi không quên đời tôi sinh viên!

 

Nhớ buổi đầu lên lớp đầu tiên

Bao khác xa lớp 12 tôi nghĩ

Giảng đường đây ư? sao mà đơn sơ thế

Chẳng có vị giáo sư già dương kính mắt nheo nheo!

 

Bữa cơm đầu nhìn bắt nước trong veo

Thế cũng gọi là canh, chạnh nhớ nhà lại khóc

Trời mưa to giột trên gường tí tách

Cuốn chiếu vào mấy đứa thức thâu đêm

 

Thứ bảy về nỗi nhớ lại đầy thêm

Bạn ấu thơ giờ mỗi người một ngả

Đang ở đâu những phương trời xa lạ

Có bao giờ chung nỗi nhớ về nhau?

 

Ở giường tầng dưới trách giường trên

Bạn nhớ ai mà đêm nằm hay cựa

Bạn trai đến ngập ngừng bên cánh cửa

Chẳng dám vào sợ bị xúm lại trêu!

 

Dễ giận hờn, dễ trách móc dễ yêu thương

Hay suy tư hay chạnh lòng hay khóc

Chỉ cần 1 cây ghi ta với xoong nồi đĩa bát

Cũng xập xình hò hát thâu đêm

 

Trong cái nghèo của cuộc sống sinh viên

Có cái trẻ trung ồn ào sôi nổi

Có cả vành nón che nghiêng giấu nụ cười bối rối

Có những cuộc hẹn hò sau mỗi chuyến đi xa

 

Có những ngày gió rét cắt thịt cắt da

Nằm trùm chăn ngủ quên trời quên đất

Thầy giáo đợi trên giảng đường đâu biết

Cứ nghĩ trò đang mắc chuyện riêng tư

 

Những tháng ngày chờ đón một cánh thư

Thư của mẹ thường dặn dò con nhớ

Thư người yêu chuyện giận hờn muôn thuở

Thư bạn bè nhắc những chuyện ngày xưa

 

Một khoảng trời đầy những ước mơ

Khi đi xa nghĩ về trường lại nhớ

Dù đi qua bao khung trời rộng mở

Nhưng trong tôi sống mãi khoảng trời này!

 

 K48ĐVT trong ngày lễ tốt nghiệp

Những dòng tâm sự này, những cảm xúc này bất chợt dâng lên trong tôi khi nhớ về những khoảnh khắc của đời sinh viên, tôi cũng như các bạn cũng đã và sẽ bay ra bầu trời rộng lớn, một lúc nào đó, nhìn lại bạn cũng sẽ thấy mình đã yêu mái trường này như thế. Hy vọng là các thế hệ tiếp theo sẽ yêu mái trường Đại học mà mình đang học tập nhiều hơn nhé!

 

*******************